Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Của xác và hồn” – Wang Ping

wang ping

Wang Ping sinh năm 1957 ở Thượng Hải và đến Mỹ năm 1985. Bà là tác giả của hơn 14 cuốn sách, gần đây nhất là tập thơ My Name Is Immigrant (Hanging Loose, 2020). Bà có bằng PhD ngành văn học so sánh tại Đại học New York và hiện là giáo sư ngành văn học Anh tại Macalester College.

Của xác và hồn

Tôi còn trinh cho đến năm 23 tuổi, rồi sau đó lúc nào cũng có nhiều hơn một người tình một lúc—tất cả đều bí mật.

Ở Trung Quốc, người ta vào tù vì xem phim khiêu dâm trong khi bao cao su và thuốc tránh thai thì được phát miễn phí.

Khi tôi thấy chiếc áo ngực đầu tiên mà mẹ may cho tôi, tôi đã hét lên và xấu hổ chạy mất.

Suốt 800 năm, bàn chân bó của phụ nữ là ái vật đẹp và gợi dục nhất đối với đàn ông Trung Quốc. Ngực mông chẳng là gì so với một đôi gót “sen vàng” tám phân. Họ hẳn bị điên hoặc mũi họ có vấn đề. Chân bà tôi, quấn ngày quấn đêm trong những lớp băng, bốc mùi như cá thối.

Lỗ đít trong tiếng Trung: mắt rắm.

Một phụ nữ độc thân 25 tuổi thì làm bố mẹ lo lắng. Một phụ nữ độc thân 28 tuổi thì làm bạn bè và đồng nghiệp lo lắng. Một phụ nữ độc thân 30 tuổi thì làm các sếp lo lắng. Một phụ nữ độc thân 35 tuổi thì bị thương hại và bị đối xử như một kẻ biến thái tình dục.

Lời chửi thề độc địa nhất: địt mẹ mày, địt bà mày, địt cụ mười tám đời nhà mày.

Một hôm, bố hỏi mẹ con gà trống nhỏ nhà chúng tôi đã đủ lớn để nhảy, ý là “đạp mái” chưa. Tôi xen vào trước khi mẹ tôi kịp trả lời: “Rồi, con thấy nó nhảy lên nóc chuồng gà rồi.” Lúc đó tôi mười tuổi.

Phụ nữ gọi kinh nguyệt là “lão quỷ,” sách khoa học gọi nó là “nguyệt kinh,” còn những người tao nhã thì nói “ánh trăng tràn ngập con mương.”

Người yêu đầu của tôi đã thề sẽ kết hôn với tôi ở Mỹ sau khi anh có được trinh tiết của tôi. Anh có hai đứa con, một người vợ ít học, và không dám đến đồn cảnh sát xin giấy ly hôn. Anh đưa tôi đến gặp anh họ anh, một người Mỹ gốc Hoa lúc bấy giờ đang ở Khách sạn Bắc Kinh và tìm cách thuyết phục anh họ anh bảo lãnh cho anh đến Mỹ. Nhưng anh họ anh đã bảo lãnh cho tôi. Đấy là lý do tôi ở đây và tại sao anh quay về với vợ và có lẽ vẫn còn đang nguyền rủa tôi.

Nông dân Trung Quốc gọi vợ: cái cô trong nhà tôi; trí thức già Trung Quốc: con búp bê trong một căn nhà vàng; ở Trung Quốc xã hội chủ nghĩa, vợ chồng gọi nhau là “tình nhân của tôi.”

Câu chuyện mà bà tôi kể không biết mệt là có một người đàn ông bị trừng phạt vì lòng tham của mình và phải bước đi với một cái chim treo lủng lẳng trên trán.

Chúng tôi không nói “fall in love,” mà nói “talk love” [đàm luyến ái/bàn chuyện yêu].

Khi tôi rời nhà, bố tôi dặn: đừng bao giờ bàn chuyện yêu trước năm 25 tuổi. Tôi đã đợi đến năm 23. Người yêu đầu của tôi là một thằng hèn đã có vợ. Cuộc hôn nhân đầu của tôi kéo dài một tuần. Chồng tôi ngủ với tôi một lần, rồi từ đó tôi không nhìn thấy anh ta nữa.

Wang Ping, “Of Flesh and Spirit,” Of Flesh and Spirit (Coffee House Press, 1998). This poem was included in The Best American Poetry 1993.

Copyright © 1998 by Wang Ping | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on June 14, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: