Sylvia Plath sinh năm 1932 ở Boston, Massachusetts và theo học tại Smith College. Năm 1955 bà đến Đại học Cambridge theo một học bổng Fulbright, nơi bà gặp và sau này kết hôn với nhà thơ Ted Hughes. Bà xuất bản một tập thơ, The Colossus (1960), và một cuốn tiểu thuyết, The Bell Jar (1963), khi còn sống. Bà tự sát năm 1963 và được truy tặng giải Pulitzer cho thơ năm 1982.
Tôi không muốn một cái hòm đơn giản, tôi muốn một cái quách
Với vằn vện như hổ, và một khuôn mặt trên đó
Tròn như trăng, để nhìn lên.
Tôi muốn mình nhìn lên họ khi họ đến
Nhặt nhạnh giữa những khoáng chất câm, những cái rễ.
Tôi đã thấy họ rồi—những khuôn mặt nhợt nhạt, xa xăm như sao trời.
Giờ họ chẳng là gì, họ còn không phải trẻ sơ sinh.
Tôi hình dung họ không có cha mẹ, như những vị thần đầu tiên.
Họ sẽ băn khoăn có phải tôi là một người quan trọng.
Tôi nên ướp đường và bảo quản những ngày của mình như hoa quả!
Tấm gương của tôi đang mờ dần đi—
Một vài hơi thở nữa, và nó sẽ không phản chiếu gì cả.
Hoa và những khuôn mặt bị tẩy trắng thành một tấm chăn.
Tôi không tin linh hồn. Nó thoát ra như hơi nước
Trong mơ, qua lỗ miệng hoặc lỗ mắt. Tôi không thể ngăn nó lại.
Một ngày, nó sẽ không quay về. Các thứ không như thế.
Chúng ở lại, những nước men đặc biệt của chúng
Được sưởi ấm bởi nhiều cầm nắm. Chúng gần như gầm gừ.
Khi lòng bàn chân của tôi lạnh đi,
Con mắt xanh của ngọc lam của tôi sẽ an ủi tôi.
Hãy để tôi giữ những cái nồi bằng đồng, những cái nồi phấn hồng
Nở quanh tôi như những bông hoa đêm, với mùi thơm.
Họ sẽ quấn tôi trong những lớp gạc, họ sẽ cất trái tim tôi
Dưới chân trong một bưu kiện gọn gàng.
Tôi sẽ khó mà biết bản thân mình. Trời sẽ tối,
Và sự tỏa sáng của những thứ nhỏ bé này sẽ ngọt ngào hơn khuôn mặt Ishtar.
21 tháng 10, 1961
Sylvia Plath, “Last Words,” Crossing the Water (Harper & Row, 1971).
Copyright © 1961 by Sylvia Plath | Nguyễn Huy Hoàng dịch.