Madonna del Parto, c. 1460 by Piero della Francesca
Jorie Graham sinh năm 1950 ở New York City. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1996, giải Forward cho tập thơ xuất sắc nhất năm 2012, và giải Rebekah Johnson Bobbitt năm 2018, và từ năm 1999 là giáo sư hàm Boylston về diễn thuyết và tu từ học tại Đại học Harvard.
Dưới ánh sáng xanh này,
tôi có thể dẫn người vào đó,
tuyết đã biến tôi thành
một thế giới xương
bị nhìn xuyên tới. Đây
là nhà của tôi,
mảnh tường Etruscan
của tôi, những cây chanh
nhà hàng xóm tôi, và, ngay bên dưới
nhà thờ thấp hơn
là nhà máy máy bay.
Một con gà trống
gáy cả ngày từ làn sương
bên ngoài những bức tường.
Có sữa trên không khí,
băng trên những vỏ chanh
bóng nhẫy. Tâm trí
mới sạch làm sao,
ngôi mộ thiêng. Nó là cô gái này
dưới nét vẽ của Piero
della Francesca, cởi
chiếc váy xanh,
tấm vải che của thời tiết,
để bước vào lúc
lâm bồn. Đi, chúng ta có thể vào.
Đó là trước khi có
sự ra đời của chúa. Chưa ai
trỗi dậy
trước những bảo tàng, trước dây chuyền
lắp ráp—những thân thể
và những đôi cánh—trước khu chợ
ngoài trời. Đây là
việc mà người sống làm: bước vào.
Đó là một con đường dài.
Và chiếc váy mở mãi
từ vĩnh cửu
ra sự riêng tư, quẫy đạp.
Bên trong, ở trái tim,
là bi kịch, khoảnh khắc hiện tại
mãi mãi chết non,
nhưng đi vào, mỗi hơi thở
là một cái cúc
đang bị cởi ra, một cái gì mau tay
khủng khiếp
tìm thấy mọi điểm dừng.
Jorie Graham, “San Sepolcro,” Erosion (Princeton Series of Contemporary Poets, 1983).
Copyright © 1983 by Jorie Graham | Nguyễn Huy Hoàng dịch.