Mark Strand (1934–2014) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Rebekah Johnson Bobbitt năm 1992, giải thơ Bollingen năm 1993, giải Pulitzer cho thơ năm 1999, và giải Wallace Stevens năm 2004, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1990 đến năm 1991.
Những vết nhăn này chẳng là gì.
Những sợi tóc bạc này chẳng là gì.
Cái bụng sệ xuống
với thức ăn cũ, hai mắt cá chân
tím bầm và sưng,
bộ não của tôi tối dần,
chúng chẳng là gì.
Tôi vẫn là cậu bé
mà mẹ tôi từng thơm.
Năm tháng thay đổi không gì.
Vào những đêm mùa hè không gió
tôi cảm thấy những cái thơm đó
trượt từ đôi môi tối
của bà ở đằng xa,
và vào mùa đông chúng trôi
trên những cây thông đóng băng
và tuyết phủ khi đến nơi.
Chúng giữ cho tôi trẻ.
Niềm đam mê của tôi với sữa
vẫn không thể kiểm soát.
Tôi được thúc đẩy bởi sự ngây thơ.
Tôi bò từ giường xuống ghế
rồi lại bò về.
Tôi sẽ không chết.
Kết cục trầm trọng
và vật chứng của sự ra đời, cơ thể tôi
nhớ và bám chặt.
Mark Strand, “Not Dying,” Darker: Poems (Atheneum, 1970). This poem was first published in The New Yorker (May 9, 1970 Issue).
Copyright © 1970 by Mark Strand | Nguyễn Huy Hoàng dịch.