Tomas Tranströmer (1931–2015) là nhà thơ người Thụy Điển. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1990 và giải Nobel văn chương năm 2011.
Tôi tỉnh dậy bên trong cơn đau đầu. Nó là một căn phòng mà tôi phải ở vì tôi không đủ tiền thuê bất cứ nơi nào khác. Sợi tóc nào cũng đau đến bạc cả đi. Có một cơn nhức bên trong nút thắt Gordias, bộ não, muốn làm rất nhiều thứ theo rất nhiều hướng. Cơn nhức cũng là nửa vầng trăng rủ xuống trên bầu trời xanh nhạt; màu sắc biến mất khỏi mặt tôi; mũi tôi chỉ xuống dưới; toàn bộ thanh cảm xạ đang chỉ về phía dòng chảy ngầm. Tôi đã dọn vào một căn nhà xây sai chỗ; có một cực từ ngay dưới giường, ngay dưới gối của tôi, và khi thời tiết vần vũ bên trên giường, tôi bị sạc. Hết lần này đến lần khác tôi cố tưởng tượng rằng một người nẹp xương trên trời đang kẹp chặt tôi bằng một cái nẹp thần kỳ trên đốt sống cổ, một cái nẹp sẽ mang lại sự sống một lần và mãi mãi. Nhưng căn nhà của đau đầu vẫn chưa sẵn sàng bị xóa sổ. Trước hết tôi phải sống bên trong nó một giờ, hai giờ, nửa ngày đã. Nếu thoạt đầu tôi nói nó là một căn phòng thì hãy đổi nó thành một căn nhà. Nhưng câu hỏi bây giờ là: Nó chẳng là cả một thành phố hay sao? Giao thông chậm không chịu nổi. Tin giờ chót đã ra. Và ở đâu đó một chiếc điện thoại đang đổ chuông.
Tomas Tranströmer, “The House of Headache,” trans. John Matthias and Lars-Hakan Svensson, The New Yorker (October 17, 2011 Issue).
Copyright © 2011 by Tomas Tranströmer | Nguyễn Huy Hoàng dịch.