Octavio Paz (1914–1998) là nhà thơ người Mexico. Ông được trao giải Miguel de Cervantes năm 1981, giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1982, và giải Nobel văn chương năm 1990.
Tôi bị vây trong một giấc mơ.
Các bức tường của nó không có tính nhất quán
hay trọng lượng: sự trống rỗng là trọng lượng của nó.
Các bức tường là các giờ và các giờ
là nỗi đau buồn không lay chuyển và tích tụ.
Thời gian của các giờ đó không phải là thời gian.
Tôi nhảy qua một khoảng trống: đã bốn giờ
trong thế giới này. Căn phòng là phòng của tôi
và bóng ma của tôi ở trong mọi thứ.
Tôi không ở đó. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ:
dưới ánh điện không một bóng người.
Những cột đèn canh, tuyết bẩn,
những ngôi nhà và xe đang ngủ, sự mất ngủ
của một ngọn đèn, cây sồi độc thoại,
gió và những con dao của nó, chữ viết
của các chòm sao, không đọc được.
Mọi thứ chôn sâu trong bản thân chúng
và mắt thịt của tôi nhìn chúng
choáng ngợp với sự hiện hữu, những thực tại
bị tước đi tên của chúng. Hai mắt tôi
là những linh hồn khóc thương cho thế giới.
Trên con phố không người sự hiện diện
đi qua mà không đi qua, biến mất
trong những hình thức, cố định trong sự thay đổi,
và trở lại các ngôi nhà, cây sồi, tuyết, thời gian.
Sự sống và cái chết chảy trôi, hòa trộn.
Cảnh tượng không người ở, sự hiện diện
nhìn tôi bằng đôi mắt của không ai:
một chùm phản xạ trên những vách đá.
Tôi nhìn vào trong: căn phòng là phòng của tôi
và tôi không ở đó. Tồn tại chẳng thiếu gì
—luôn luôn đầy chính nó, lúc nào cũng vậy—
ngay cả khi chúng ta không có mặt… Bên ngoài,
những sáng sủa, vẫn còn chưa quyết định:
bình minh trên những mái nhà lẫn lộn.
Các chòm sao đã bắt đầu bị xóa.
Octavio Paz, “Un despertar,” Árbol adentro, 1976-1987 (Seix Barral, 1987).
Copyright © 1987 by Octavio Paz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.