Juan Carlos Onetti (1909–1994) là nhà văn người Uruguay. Ông được trao giải de Cervantes năm 1980.
Vài ngày sau khi vào làm ở nhà máy, khi đi qua để đi vệ sinh, cô nghe thấy một số đồng nghiệp xì xào và tiếng xì xào để lại lời khinh bỉ:
“Con hủi.”
Tất cả vì bàn tay đeo găng của cô, thứ mà nhiều năm trước khi có găng tay, cô đã biết cách giấu sau lưng, sau váy hay sau cổ của một bạn nhảy.
Nó không phải bệnh phong, không ngón nào bị rụng, và cơn ngứa ngắt quãng sẽ sớm biến mất khi thoa thuốc mỡ kê đơn. Nhưng đó là bàn tay bệnh tật của cô, có lúc đỏ, có lúc lại mọc vảy trắng, đó là bàn tay cô và cô đã quen yêu thương nó, chiều chuộng nó như một đứa trẻ yếu đuối, không nơi nương tựa, đòi hỏi một tình cảm thái quá.
Viêm da, bác sĩ bảo hiểm nói. Ông là một người trầm tính, đeo kính cận dày cộp. “Người ta sẽ nói với cô nhiều điều về nó và đặt cho nó những cái tên kỳ lạ. Nhưng không ai biết làm sao để chữa nó cả. Đối với tôi, nó không lây. Thậm chí tôi có thể nói rằng đó là bệnh tâm lý.”
Và cô nghĩ ông ấy nói đúng bởi vì, tuy không phải là một người lùn, chiều cao của cô không tương ứng với tuổi của cô; và gương mặt cô không đến độ xấu xí, nó dừng lại ở sự tầm thường, phẳng, tròn, đôi mắt nhỏ đến nỗi không thể hiện ra cái sắc mờ nhạt của nó.
Vì vậy, cho buổi khiêu vũ cuối năm mà ông chủ xí nghiệp tổ chức để những người làm công ăn lương quên đi mức lương của họ trong thoáng chốc, cô tìm mua một đôi găng che tay và dài đến khuỷu.
Nhưng vì sợ hay không hứng thú mà không ai đến rủ cô nhảy và cả đêm cô chỉ ngồi nhìn.
Gần sáng, về đến nhà, cô ném đôi găng tay dài vào một góc và cởi quần áo, rửa bàn tay bệnh tật của mình hết lần này đến lần khác và lên giường, trước khi tắt đèn, cô mỉm cười hôn nó. Và có thể cô còn thì thầm những lời dịu dàng và những biệt danh trìu mến mà cô đang nghĩ.
Cô yên vị cho giấc ngủ và bàn tay cô, ngoan ngoãn và biết ơn, trườn xuống bụng, vuốt ve đám lông và đưa hai ngón xuống để xua đi tủi nhục, để đi cùng và khơi gợi niềm hạnh phúc mà chúng đang đưa tới cho cô.
Juan Carlos Onetti, “La mano,” Cuentos completos (Madrid: Alfaguara, 1994).
Copyright © 1994 by Juan Carlos Onetti | Nguyễn Huy Hoàng dịch.