Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Tôi đau lòng khi thấy một bà cụ băn khoăn
Trước mấy đồng xu lẻ ngoài cửa hàng tạp hóa—
Tôi mau chóng quên bà khi nỗi buồn của riêng tôi
Tìm lại tôi—một người bạn ở cửa tử
Và ký ức về cái đêm chúng tôi ở bên nhau.
Tôi đã có thật nhiều tình yêu trong tim mình sau đó,
Đến mức tôi có thể trần truồng chạy ra phố,
Đinh ninh bất cứ ai tôi gặp cũng sẽ hiểu
Sự điên rồ của tôi và việc tôi cần nói với họ
Về cuộc sống vừa tàn nhẫn vừa đẹp đẽ,
Nhưng tôi đã không—bất chấp nhiều bằng chứng:
Một con quạ cúi xuống một con sóc chết trên đường,
Những bụi tử đinh hương nở hoa trong sân,
Và cảnh tượng một con chó tuột xích
Lục lọi thùng rác của một nhà hàng xóm.
Charles Simic, “So Early in the Morning,” The Lunatic (HarperCollins, 2015). This poem was first published in The Paris Review (Issue 206, Fall 2013) and was included in The Best American Poetry 2015.
Copyright © 2015 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
Nhà thơ viết rất ý nghĩa về “cuộc sống vừa tàn nhẫn vừa đẹp đẽ”.