Henri Cole (1956–) là nhà thơ người Mỹ và giáo sư văn học tại Claremont McKenna College. Ông được trao giải thơ Kingsley and Kate Tufts năm 2004 và giải Lenore Marshall năm 2008.
Xám và trắng, như thể với tuổi tác, hay một sự bảo tồn
quá khứ, như trong Beowulf, tổ tiên hoa râm của chúng ta,
hoa râm như ở một con dơi hay một cây liễu, hay con bồ câu
hoa râm đáng kính đã bay thẳng vào cửa sổ chính
nhà tôi hôm nay rồi nằm chết trên hiên trước.
Chúng tôi chôn nó—một phiên bản méo mó của nó bình thường—
gấp lại trong một chiếc khăn ăn bằng vải trắng ở sân sau.
Vẫn đủ mềm để cắt như một cây bắp cải, tôi nghĩ,
Tôi mừng là mình chưa chết. Hãy lắng nghe chúng bây giờ,
cao hơn trên những cái cây, mổ nhau và cào,
với những xung động không thể nhầm của sự sống. Đừng sợ
gì cả, những cái giọng ríu rít của chúng nói. Tinh thần đích thực
của sống không phải là ăn một cách tham lam, hay suy tư, hay
thậm chí tình yêu, mà là sự bất đồng, như một cái rìu đá.
Henri Cole, “Doves,” Blizzard: Poems (Farrar, Straus and Giroux, 2020). This poem was first published in The New Yorker (June 4 & 11, 2018 Issue).
Copyright © 2020 by Henri Cole | Nguyễn Huy Hoàng dịch.