Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.
Biển xô vào cát, tôi lắng nghe sự dâng trào của nó và nhắm mắt lại,
Trên bờ biển châu Âu này, trong mùa hè trọn vẹn, sau các cuộc đại chiến của thế kỷ.
Vầng trán của các thế hệ mới còn hồn nhiên, nhưng đã in dấu ấn.
Trong đám đông thường có một khuôn mặt giống như—anh ta có thể là một trong những kẻ hủy diệt
Nếu được sinh ra đời sớm hơn một chút nhưng anh ta không biết.
Được chọn, như cha anh ta, nhưng không được gọi.
Dưới mí mắt tôi tôi giữ các thành phố mãi mãi trẻ của họ.
Những hò hét trong âm nhạc của họ, nhạc rock xập xình, tôi đang tìm cốt lõi của ý nghĩ mình.
Có phải nó chỉ là cái không thể diễn đạt, tiếng “ah” lẩm bẩm hằng ngày—:
Cái không thể vãn hồi, thờ ơ, vĩnh viễn đi qua?
Có phải nó là sự thương xót và tức giận, bởi vì sau hoan lạc, tuyệt vọng và hy vọng, những sinh vật giống như các vị thần lại bị nuốt chửng vào quên lãng?
Bởi vì giữa những sự dâng trào và im lặng của biển, người ta chẳng nghe được gì về sự phân chia thành cái công chính và cái bất chính?
Hay tôi bị hình ảnh những người đã sống một ngày, một giờ, một khoảnh khắc dưới những bầu trời theo đuổi?
Quá nhiều, và bây giờ là sự yên bình của thất bại, vì thơ tôi giữ được quá ít?
Hay có thể tôi chỉ nghe thấy mình thì thầm, “Phần kết, phần kết?”
Những tiên tri thời trẻ của tôi ứng nghiệm nhưng không như người ta mong đợi.
Buổi sáng đã trở lại và những bông hoa được gom trong sự mát mẻ của vườn bởi một bàn tay yêu thương.
Một đàn bồ câu bay lượn trên thung, quay đầu và đổi màu khi chúng bay dọc theo núi.
Vẫn là vinh quang của những ngày thường và sữa trong bình và anh đào giòn.
Song ở phía dưới, trong bụi cây thưa của sự tồn tại, nó lẩn khuất và trườn,
Có thể nhận ra bởi nỗi sợ chập chờn của những sinh vật nhỏ bé, nó, cái hư vô không thể lay chuyển màu xám thép.
*
Tôi mở mắt, một quả bóng bay qua, cánh buồm đỏ ngả vào sóng xanh trong nắng rực rỡ.
Ngay trước mặt tôi, một cậu bé đang lấy chân dò nước và tôi bỗng nhận ra cậu không giống như những người khác.
Không què, nhưng có cử động của một người què và đầu của một đứa trẻ kém phát triển.
Cha cậu trông chừng cậu, người đàn ông điển trai ngồi trên một tảng đá.
Một cảm giác về nỗi bất hạnh của người hàng xóm xuyên qua tôi và tôi bắt đầu hiểu
Trong thời đại đen tối này sự gắn kết số phận chung của chúng ta và sự cảm thông là thật hơn tôi muốn thừa nhận.
Czesław Miłosz, “On a Beach,” Provinces: Poems 1987-1991, trans. author and Robert Hass (Ecco Press, 1991). This poem first appeared, in a slightly different form, in The New Yorker (July 8, 1991 Issue).
Copyright © 1991 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.