Aleksandar Hemon (1964–) là nhà văn người Mỹ gốc Bosnia. Cuốn sách gần đây nhất của anh là My Parents/This Does Not Belong to You. Anh dạy tại Đại học Princeton.
Ở vùng đất xưa,
Người ta chết không phải vì đói
Mà vì say sưa trên nhục dục và gan ruột.
Chim bay lùi, những suy nghĩ lúc nhúc
Trên trán. Cỏ leo lên những cái cọc,
Nhú khỏi mắt của những kẻ bị đóng.
Ở vùng đất xưa,
Những ngọn núi bị san phẳng theo mùa,
Chạm khắc và cuộn như thảm cầu nguyện dệt.
Bầu trời nông và khoang vào mùa thu,
Sọc và lóng lánh khi trời mưa hoặc tuyết,
Quá rạng rỡ chúng ta sẽ bị mù, mất trí.
Ở vùng đất xưa,
Nhà được làm bằng tảng ong và rơm,
Ô tô chạy bằng máu, tiền xu nấu chảy, xương.
Phố dích dắc như những con linh dương giật mình.
Sự sống và cái chết đơn giản và trọn vẹn,
Không cần giải thích chứ chưa nói đến hy vọng.
Ở vùng đất xưa,
Tình yêu là dành cho những người lạ và lũ chó của họ,
Tru, liếm vết thương, sưng hạch bạch huyết.
Chúng ta sống những cuộc đời dài ở nhà,
Cho đến khi chìm và nổi lên trên khoảng không này,
Da khác nhau, mắt trố, chẳng có nơi nào để đi.
Chỉ để được như lúc bấy giờ, chúng ta đã phải phá hủy
Tất cả những vùng đất xa sai, nhiều
Nơi khác sợ hãi, dộng thình thình vào cửa.
Aleksandar Hemon, “The Old Land,” The New Yorker (November 2, 2020 Issue).
Copyright © 2020 by Aleksandar Hemon | Nguyễn Huy Hoàng dịch.