Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Những nỗ lực phi thường đang được thực hiện
Để giấu các thứ khỏi chúng ta, bạn ạ.
Một số thức đến những giờ khuya
Để tìm kiếm linh hồn họ.
Những người khác cởi đồ nhau ra trong phòng tối.
Cái thang máy già cót két
Đưa ta xuống tầng hầm băng giá trước
Để cho ta xem một cái cây lau nhà và một cái xô
Trước khi chịu đi lên trở lại
Với một tiếng thở dài bực tức.
Dưới bầu trời rộng lớn, sáng sớm
Thành phố nằm im lặng trước mắt chúng ta.
Mọi thứ đang chờ:
Những mái nhà và những tháp nước,
Những đám mây và những lọn khói trắng.
Phải kiên nhẫn, chúng ta tự nhủ,
Xem lũ bồ câu có kêu bây giờ
Để gọi cái người bước đến cửa sổ
Để cho chúng bánh bông lan,
Gần như vô hình, trừ cánh tay mảnh mai của ả.
Charles Simic, “Pigeons at Dawn,” My Noiseless Entourage (Houghton Mifflin Harcourt, 2005). This poem was first published in The New Yorker (February 16, 2004 Issue).
Copyright © 2005 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.