Joseph Brodsky sinh năm 1940 ở Leningrad và định cư ở Hoa Kỳ từ năm 1972 sau khi bị chính quyền Liên Xô trục xuất. Ông được trao giải phê bình của Hiệp hội Nhà Phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 1986 và giải Nobel văn chương năm 1987, sau đó được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1991 đến năm 1992. Ông qua đời ở New York City năm 1996.
“Vòm trời đen sáng hơn những chân kia,
và nó không thể hòa vào cùng bóng tối.”
Tối hôm đó gần đống lửa của chúng tôi
chúng tôi thấy thật đen con ngựa.
Tôi không nhớ có gì đen hơn nữa.
Như than đá, nó có những đôi chân.
Nó đen như đêm, như sự trống rỗng.
Nó đen như thế từ bờm cổ đến cùng.
Song tấm lưng, chưa biết đến yên cương,
nó lại đen một màu đen khác.
Nó đứng yên. Nó dường như đang ngủ.
Nỗi kinh hồn trên màu đen của vó.
Con ngựa đen, không cảm thấy bóng đổ.
Nó thật đen, không thể nào đen hơn.
Nó thật đen, như sương mù nửa đêm.
Nó thật đen, như trong lòng cây kim.
Nó thật đen, như rừng cây phía trước,
như vị trí giữa các sườn trong ngực.
Như cái hố nơi hạt nằm dưới đất.
Tôi nghĩ: trong ta tất cả đều đen hết.
Vậy mà trước chúng tôi nó còn đen hơn thế!
Chiếc đồng hồ vừa mới chỉ nửa đêm.
Con ngựa đen không đến tiến gần hơn.
Bóng tối vô biên ngự trị nơi bẹn nó.
Lưng của nó đã không còn thấy nữa.
Không còn một vệt sáng nào hay.
Mắt nó ngời lên, như một cái búng tay.
Hãi hùng hơn là con ngươi của nó.
Như thể nó là âm bản của ai đó.
Nhưng tại sao nó lại dừng cuộc chạy,
ở với chúng tôi cho đến tận bình minh?
Sao nó không rời khỏi đống lửa trại?
Sao nó hít thở bầu không khí đen?
Sao những bước chân lạo xạo cành nát?
Sao ánh sáng đen tuôn ra từ mắt?
Nó đi tìm một kỵ sĩ trong ta.
Joseph Brodsky, “В тот вечер возле нашего огня…” [1961].
Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.