Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.
Lịch sử vô biên đã tiếp tục trong khoảnh khắc ấy
Khi ngài bẻ bánh và uống rượu.
Họ sinh ra, họ ham muốn, họ chết.
Chúa ơi, những đám đông! Sao có thể như thế,
Tất cả đều muốn sống và không còn nữa?
Cô giáo dẫn một đám trẻ năm tuổi
Qua các sảnh lát đá cẩm thạch của một viện bảo tàng.
Cô cho chúng ngồi xuống sàn, những cậu bé
Và cô bé ngoan, nhìn một bức tranh lớn,
Và giải thích: “Mũ sắt, thanh kiếm, các vị thần,
Ngọn núi, mây trắng, chim đại bàng, chớp.”
Cô biết, chúng đang nhìn thấy lần đầu tiên.
Cổ họng mỏng manh của cô, các cơ quan phụ nữ,
Váy nhiều màu, kem và những đồ lặt vặt
Được ôm trong sự tha thứ. Cái gì mà không được ôm
Trong sự tha thứ? Thiếu hiểu biết, vô tư, ngây thơ
Sẽ kêu gọi báo thù, đòi một phán quyết
Nếu tôi là thẩm phán. Tôi sẽ không, tôi không.
Trong sự huy hoàng khoảnh khắc nghèo nàn của trái đất tự đổi mới.
Đồng thời, bây giờ, ở đây và mỗi ngày
Bánh mì biến thành thịt, rượu thành máu,
Và cái không thể, cái không ai có thể chịu được,
Một lần nữa được chấp nhận và thừa nhận.
Tôi đang an ủi bạn, tất nhiên. Tôi cũng tự an ủi.
An ủi không nhiều. Những cái cây, chân nến,
Đỡ những cây nến xanh của chúng. Và mộc lan nở.
Điều này cũng là thật. Tiếng om sòm chấm dứt.
Ký ức đóng lại những vùng nước đen của nó.
Và những người, như thể sau tấm kính, nhìn ra, im lặng.
Berkeley, 1985
Czesław Miłosz, “Six Lectures in Verse: Lecture VI,” trans. author and Leonard Nathan in Miłosz, The Collected Poems, 1931-1987 (Ecco Press, 1988).
Copyright © 1985 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.