Stephen Dunn (1939–) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 2001.
Nó là thế này, nhà vua cưới
một cô thường dân, và dân chúng reo hò.
Cô thậm chí còn không biết nhún chào,
nhưng ông yêu cách cư xử của cô trên giường.
Sao nhà vua không làm như cha ông đã làm,
mẹ nhà vua tự hỏi—
những cô gái nông dân được đưa vào
qua lối vào bí mật, đấy là cách
tốt nhất cho một vương quốc. Nhưng kết hôn!
Mẹ nhà vua không chịu ra khỏi
phòng, và một nền dân chủ kỳ lạ
bắt đầu tỏa ra khắp đất nước,
gây ra sự mơ mộng lan rộng,
một niềm hy vọng chung. Đây,
tất nhiên, là cách người ta bị tổn thương,
cách lịch sử có hình dạng ngoằn ngoèo của nó.
Nhà vua nhốt vợ mình trong tháp
bởi vì cô bắt đầu cưỡi
ngựa đi sâu vào trong rừng.
Chẳng ra thể thống gì khi quay lại
tòa lâu đài như thế,
đẫm mồ hôi và đỏ bừng. Câu trả lời duy nhất,
mẹ nhà vua quyết định, là luật lệ khắt khe hơn—
không thì thầm trong những hành lang,
không cuộc vui trên các cánh đồng.
Nhà vua thông báo vợ ông đã rất mệt
và đã quyết định nằm xuống,
và ban hành một sắc lệnh rằng mọi thứ của bạn
một lần nữa là của ông ta.
Đây là kiểu luật lệ
mà lịch sử ưa thích, thứ chứa đựng
sự sụp đổ của chính nó. Dân làng âm mưu
nhiều năm, chờ thời điểm thích hợp,
thứ không bao giờ đến. Chỉ có
một người đó, không hẳn là dũng cảm,
nhưng quá bất hạnh để có thể biết nghĩ,
là vượt hào, trèo lên các bức tường.
Stephen Dunn, “History,” What Goes On: Selected and New Poems 1995-2009 (W. W. Norton, 2009). This poem was first published in The New Yorker (March 10, 2008 Issue).
Copyright © 2009 by Stephen Dunn | Nguyễn Huy Hoàng dịch.