Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Vú” – Charles Simic

Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.

Tôi thích vú, những cặp
Vú cứng, đầy, được canh
Bởi một cái cúc.

Nó đến trong đêm.
Các truyện thú của người xưa
Đưa kỳ lân vào
Đã loại nó ra.

Ngọc, như phương Đông
Một giờ trước mặt trời mọc,
Hai cái lò của hòn đá
Giả kim duy nhất
Đáng bận tâm.

Nó mang trên núm
Chuỗi hạt của những tiếng thở dài không thể nghe,
Các nguyên âm của sự trong trẻo ngon lành
Cho ngôi trường nhỏ đỏ tươi của miệng.

Ở nơi khác, sự cô độc
Nhập một mục u ám khác
Vào sổ cái của nó, sự khốn khổ
Mượn một bát cơm khác.

Nó đến gần hơn: Sự hiện diện
Của động vật. Trong chuồng
Sữa lắc trong thùng.

Tôi thích đến với nó
Từ bên dưới, như một đứa trẻ
Trèo lên ghế
Để với một lọ mứt cấm.

Nhẹ nhàng, bằng đôi môi,
Tôi nới cúc.
Để nó trượt vào tay tôi
Như hai cốc bia mới rót.

Tôi phỉ nhổ những kẻ ngốc không đưa
Vú vào siêu hình học của họ,
Những kẻ ngắm sao chưa liệt kê nó
Vào các mặt trăng của trái đất…

Nó cho từng ngón tay
Hình dạng đích thực, niềm vui của nó:
Xà phòng nguyên chất, bọt
Nơi tay chúng ta được làm sạch.

Và cái cách mà lưỡi tôn vinh
Hai cái bánh sữa ấy,
Bởi lưỡi là một cái lông
Nhúng vào lòng đỏ trứng.

Tôi khẳng định rằng một cô gái
Áo cởi xuống hông,
Là phép lạ đầu tiên và cuối cùng,

Rằng người gác cổng già trên giường bệnh
Đòi xem vú của vợ
Lần cuối
Là nhà thơ vĩ đại nhất từng sống.

Ôi cái vâng ngọt ngào, cái không ngọt ngào của tôi,
Hãy xem, mọi người trên trái đất đang ngủ.
Giờ, trong sự bất động tuyệt đối
Của thời gian, kéo bờ eo
Của người tôi yêu lại mình,

Tôi sẽ gẩy từng bên vú
Như một quả nho sánh đậm
Vào cái tổ
Của cái miệng mơ màng của tôi.

Charles Simic, “Breasts,” Return to a Place Lit by a Glass of Milk (George Braziller, 1974).

Copyright © 1974 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on January 16, 2021 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: