Stephen Dunn (1939–) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 2001.
Nó là kiểu tự mang nếu bạn muốn cái gì đó
mạnh, nên tôi mang Johnnie Walker Đỏ
cùng một sự phẫn uất mà tôi đã giữ trong lòng
một vài tuần, thứ chẳng được giúp ích
bởi việc thấy những thứ nhỏ bé không tên
chọc bằng tăm xỉa răng trên bàn,
hay bởi cuộc nói chuyện hứa hẹn không gì
ngoài những vớ vẩn. Nhưng tôi đã đồng ý đến,
và tôi biết những con vật nuôi của họ
mà tôi thích ở cùng sẽ bị nhốt lại
ở chỗ nào trong nhà. Tôi có thể nói gì nữa,
ngoài việc tên lão bộc của những nhỏ nhặt và sai lầm,
cậu bé hư mà tôi đã không lớn khỏi hoàn toàn—
tôi đã mang theo cả cậu ta. Tôi ra ngoài
để khơi gợi một tâm trạng. Chủ nhà chào tôi,
nhưng không hỏi về tâm hồn tôi, đó là khi
tôi được Johnnie Walker Đỏ mời
đi tìm đúng loại cốc, và rót.
Tôi cụng ly với không khí. Tôi nói xin chào với bức tường,
rồi đi ngang qua một đám phụ nữ
mặc theo kiểu để được nhìn thấy, cởi quần áo họ
từng người một, rồi đi lên cầu thang đến nơi
có các con chó Rottweiler, Rosie và Tom,
và bò xuống với chúng trên cả tứ chi.
Chúng liếm cái mặt tôi chìa ra cho chúng,
rồi tôi bắt đầu vuốt lại tóc tai
bằng nước dãi của chúng, và chẳng mấy chốc
tôi cảm thấy như một thứ hoang dã, sẵn sàng phá rối
bữa tiệc, đớp sạch các món khai vị.
Nhưng bọn chó nói, Không, đừng làm thế,
bình tĩnh lại, một lúc nữa họ sẽ mở cửa
và cho anh ra ngoài, họ vỗ đầu anh, và mọi thứ
mà có thể anh đã ôm hận với họ biến mất,
và lại làm bạn tốt của nhau. Ở yên đây, chúng nói.
Stephen Dunn, “Don’t Do That,” Here and Now: Poems (W. W. Norton, 2011). This poem was first published in The New Yorker (June 8, 2009 Issue).
Copyright © 2011 by Stephen Dunn | Nguyễn Huy Hoàng dịch.