Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Một chú chó cố làm thơ về tại sao nó sủa,
Đấy là tôi, độc giả thân mến!
Họ chuẩn bị đá tôi khỏi thư viện
Nhưng tôi cảnh báo họ,
Chủ của tôi thì vô hình và toàn năng.
Song, họ vẫn túm đuôi lôi tôi ra.
Trong công viên lũ chim thoải mái nói về những bực bội của chúng.
Trên băng ghế, tôi thấy một bà cụ
Cắt tóc xoăn bạc trắng bằng chiếc kéo tưởng tượng
Trong khi nhìn chằm chằm vào một chiếc gương nhỏ bỏ túi.
Tôi chẳng nói gì lúc đó,
Nhưng đêm hôm đó tôi nằm thượt xuống sàn,
Gặm bút chì,
Thỉnh thoảng thở dài,
Gầm gừ, cũng, với cái gì ngoài kia
Tôi không thể tự mình gọi tên.
Charles Simic, “My Turn to Confess,” My Noiseless Entourage (Houghton Mifflin Harcourt, 2005).
Copyright © 2005 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.