Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Bởi ít người ở đây nhớ lại các cuộc chiến cũ,
Cảnh rực lửa ở Atlanta và Dresden,
Ông chú già nằm dưới Arlington,
Hay tay cựu chiến binh Việt Nam chống nạng
Cố vòi một đồng bạc hay một điếu thuốc.
Hồ lặng yên trong ánh sáng sớm.
Đường quanh co; tôi đi chậm lại cho
Một con vật nhỏ, đầy lông vội vã băng qua.
Những dải sương mù ít ỏi còn sót lại
Giống như khói bốc lên từ đại bác.
Ở một thị trấn nhỏ cờ bay trên các căn nhà tối.
Bên ngoài một nhà thờ lát bằng đá xám,
Tượng Đức Mẹ ban phước cho ngày.
Con trai bà ở trong đang không dám thắp nến,
Nói, Hãy tha thứ cho nhau, mặc áo cho kẻ ở trần.
Niobe và các con cô ấy có thể sống ở đây.
Còn tôi, tôi chẳng biết mình ở đâu—
Và đây tôi đã vội vã rời đi
Dọc một đoạn đường chẳng có gì để xem,
Rừng tối ở khắp nơi đang rờn rợn trong tôi.
Charles Simic, “The Tragic Sense of Life,” My Noiseless Entourage (Houghton Mifflin Harcourt, 2005). This poem was first published in The New Yorker (October 20, 2003 Issue).
Copyright © 2005 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.