Louise Glück (1943–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải văn chương Lannan cho thơ năm 1999, giải Bollingen năm 2001, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020. Bà được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2003–2004, và được trao Huân chương Nhân văn Quốc gia năm 2015.
Mọi con đường trong làng đều hợp lại ở đài phun nước.
Đại lộ Tự do, Đại lộ của những Cây keo—
Đài phun nước mọc lên ở trung tâm quảng trường;
những ngày nắng, cầu vồng trong dòng nước đái của tiểu thiên thần.
Vào mùa hè, các cặp đôi ngồi ở mép hồ.
Có chỗ dưới hồ cho nhiều sự phản chiếu—
quảng trường gần như trống, những cây keo không đến được đây.
Còn Đại lộ Tự do thì cằn cỗi và trần trụi; bóng của nó
không làm chật mặt nước.
Xen kẽ với các cặp đôi, các bà mẹ với những đứa con nhỏ.
Đây là nơi họ đến để nói chuyện với nhau, có lẽ
gặp một chàng trai trẻ, xem vẻ đẹp họ còn gì hay không.
Khi họ nhìn xuống, đó là một khoảnh khắc buồn: mặt nước không khích lệ.
Những người chồng đang đi làm, nhưng bằng phép màu nào đó
các chàng trai trẻ đa tình luôn luôn tự do—
họ ngồi ở mép đài phun, tóe nước
lên người yêu họ.
Quanh đài phun nước, có các cụm bàn bằng kim loại.
Đây là nơi bạn ngồi khi bạn đã già,
ngoài tầm phun của đài phun nước.
Đài phun là cho người trẻ, những người vẫn còn muốn nhìn chính mình.
Hoặc cho các bà mẹ, những người cần tìm thú vui cho con.
Khi trời đẹp, một vài người già nán lại ở các bàn.
Cuộc sống bây giờ đơn giản: hôm nay cô nhắc, hôm khác cà phê và một điếu thuốc.
Với các cặp đôi, thật rõ ai là người ở rìa cuộc sống, ai ở trung tâm.
Những đứa trẻ khóc, đôi khi chúng tranh giành đồ chơi.
Nhưng nước ở đó, để nhắc các bà mẹ rằng họ yêu những đứa trẻ này,
rằng chúng chết đuối sẽ thật khủng khiếp.
Các bà mẹ mệt mỏi triền miên, những đứa trẻ luôn luôn tranh giành,
những người chồng đi làm hoặc giận dữ. Không có chàng trai trẻ nào đến.
Các cặp đôi như hình ảnh từ một thời xa xăm nào đó, một tiếng vọng
yếu ớt từ những ngọn núi.
Họ một mình ở đài phun nước, trong một cái giếng tối tăm.
Họ đã bị thế giới của hy vọng đày ải,
cũng là thế giới của hành động,
nhưng thế giới của suy nghĩ vẫn chưa mở ra với họ.
Khi nó mở ra, mọi thứ sẽ thay đổi.
Bóng tối đang buông, quảng trường dần trống.
Những chiếc lá đầu tiên của mùa thu rải lên đài phun nước.
Các con đường không tập trung ở đây nữa;
đài phun nước gửi chúng đi, về những ngọn đồi mà từ đó chúng đến.
Đại lộ Niềm tin Tan vỡ, Đại lộ của Nỗi thất vọng,
Đại lộ của những Cây keo, của những Cây ô liu,
gió thổi đầy những chiếc lá bạc,
Đại lộ Thời gian Đã mất, Đại lộ Tự do tận cùng trong đá,
không phải ở rìa cánh đồng mà ở dưới chân núi.
Louise Glück, “Tributaries,” A Village Life: Poems (Farrar, Straus and Giroux, 2009). This poem was first published in The New Yorker (June 25, 2007 Issue).
Copyright © 2009 by Louise Glück | Nguyễn Huy Hoàng dịch.