Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Màn đêm vẫn làm mi sợ.
Mi biết nó là vô tận
Và có kích cỡ rộng lớn, không thể hình dung.
“Đó là vì sự mất ngủ của Ngài là vĩnh cửu,”
Mi đã đọc một nhà thần bí nói.
Có phải mũi compa của Ngài
Chọc vào tim mi đó?
Ở đâu đó có lẽ những kẻ yêu nhau nằm
Dưới những cây bách tối,
Run rẩy vì hạnh phúc,
Còn ở đây chỉ có bộ râu mi của nhiều ngày
Và một con bướm đêm run rẩy
Dưới bàn tay ép chặt vào ngực.
Đứa trẻ già nhất, Prômêtê
Của một ngọn lửa lạnh, lạnh lẽo mi không thể gọi tên
Mà vì nó mi đang trải thời gian chậm rì
Với nỗi hãi hùng của con bướm đêm làm bạn.
Charles Simic, “The Oldest Child,” A Wedding in Hell (Houghton Mifflin Harcourt, 1994). This poem was first published in The New Yorker (October 5, 1992 Issue).
Copyright © 1994 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.