Mark Strand (1934–2014) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Rebekah Johnson Bobbitt năm 1992, giải thơ Bollingen năm 1993, giải Pulitzer cho thơ năm 1999, và giải Wallace Stevens năm 2004, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1990 đến năm 1991.
Cuối cùng có thể dừng lại
Và nhớ lại những ngày đã mất
Để đưa họ đến đây, họ ngồi
Trên hiên trên những ghế lắc lư
Để ánh sáng mờ nhạt
Của buổi chiều mang họ đi.
Tôi thấy họ đi
Qua lại trên sự buồn tẻ
Của quá khứ, phủ vùng đất
Họ không biết là ở đó,
Và kết thúc với không gì
Ngoài cái có thể đã.
Và thế họ ngồi, nhìn chằm chằm
Ra giữa những cái cây
Cho đến khi trong khoảng
Trống của bầu trời, tầm nhìn
Lãng phí của mỗi người
Lại đi xuống trái đất.
Đã quá muộn để du hành
Hoặc thậm chí tìm một lý do
Để khiến nó có vẻ đáng giá.
Bây giờ, buổi tối
Đã vươn ra để đón
Thế giới đang già cỗi đi.
Và sớm thôi bóng tối sẽ đến,
Và những người già cả mệt mỏi này
Sẽ cảm thấy cần đi vào nhà
Nơi mỗi người sẽ nằm một mình
Trên những đồng cỏ sâu, không cừu
Của một giấc ngủ dài.
Mark Strand, “Old People on the Nursing Home Porch,” Sleeping with One Eye Open (Stone Wall Press, 1964).
Copyright © 1964 by Mark Strand | Nguyễn Huy Hoàng dịch.