Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Tình nhân, những người tận hưởng
Sự bầu bạn của những cái cây,
Những người tìm thứ tiêu khiển sau nhiều nụ hôn
Trong vòng tay nhau,
Ngắm những chiếc lá,
Cách chúng run rẩy
Trong hơi thở nhẹ nhất của gió,
Cách chúng rộn rã,
Và rùng mình gần như một cách riêng lẻ,
Một chiếc lá bắt đầu lay động
Trong khi số khác vẫn còn yên lặng,
Không thể lý giải, một cách vô lý—
Tôi đang nói gì?
Một trong một triệu chiếc lá biết sợ hãi hơn,
Hạnh phúc hơn,
Hơn tất cả những chiếc lá khác?
Trên cây sồi
Đang đổ bóng sâu hút,
Và mí mắt tôi đang khép lại mơ màng
Với một chiếc lá hấp háy
Lúc tối, lúc sáng.
Charles Simic, “Leaves,” Hotel Insomnia (Houghton Mifflin Harcourt, 1992).
Copyright © 1992 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.