Mark Strand (1934–2014) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Rebekah Johnson Bobbitt năm 1992, giải thơ Bollingen năm 1993, giải Pulitzer cho thơ năm 1999, và giải Wallace Stevens năm 2004, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1990 đến năm 1991.
Nhìn chằm chằm vào không gì tức là học thuộc lòng
Cái tất cả chúng ta sẽ bị cuốn vào, và trần mình
Trước gió là cảm nhận cái không thể nắm bắt ở đâu đó gần đây.
Cây có thể đung đưa hoặc đứng yên. Ngày và đêm có thể là cái chúng muốn.
Cái chúng ta ham muốn, hơn một mùa hay thời tiết, là sự thoải mái
Của việc làm người xa lạ, ít nhất với chính mình. Đây là điểm quan yếu
Của vấn đề, lý do ngay cả giờ chúng ta cũng có vẻ đang đợi
Điều gì đó mà sự xuất hiện của nó cũng là sự biến mất của nó—
Tiếng, ví dụ thế, một vài chiếc lá rơi, hoặc chỉ một chiếc lá,
Hoặc ít hơn. Không có điểm tận cho cái chúng ta có thể học. Cuốn sách ngoài kia
Nói với ta như vậy, và không bao giờ được viết với chúng ta trong tâm trí.
Mark Strand, “The Night, the Porch,” Blizzard of One (Knopf, 1998).
Copyright © 1998 by Mark Strand | Nguyễn Huy Hoàng dịch.