Louise Glück (1943–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020.
Người đã cứu tôi, người nên nhớ đến tôi.
Xuân của năm; những chàng trai trẻ đang mua vé phà.
Tiếng cười, vì không khí đượm mùi hoa táo.
Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra tôi có thể cảm thấy như cũ.
Tôi nhớ những âm thanh như thế từ thời thơ ấu,
tiếng cười vô cớ, đơn giản vì thế giới đẹp,
cái gì như thế.
Lugano. Những chiếc bàn dưới những cây táo.
Thợ tàu giương và hạ những lá cờ màu.
Và bên bờ hồ, một thanh niên ném mũ xuống nước;
có lẽ, người yêu anh ấy nhận lời.
Những âm thanh hay cử chỉ
quan trọng như
một con đường đặt trước các chủ đề lớn hơn
rồi không dùng đến, bị chôn vùi.
Những hòn đảo xa. Mẹ tôi
chìa ra một đĩa bánh nhỏ—
giống như tôi nhớ, thay đổi
không chi tiết nào, khoảnh khắc
sống động, nguyên vẹn, chưa bao giờ
bị bày ra ánh sáng, để tôi sực tỉnh phấn chấn, ở tuổi này
khao khát cuộc sống, hoàn toàn tự tin—
Bên bàn, những vạt cỏ mới, sắc xanh lá mạ
vá vào đất tối hiện tồn.
Chắc chắn mùa xuân đã trở lại với tôi, lần này
không như người tình mà sứ giả của cái chết, song
vẫn cứ là mùa xuân, song vẫn mang ý dịu dàng.
Louise Glück, “Vita Nova,” Vita Nova (Ecco Press, 1999). This poem was first published in The New Yorker (July 6, 1998 Issue).
Copyright © 1999 by Louise Glück | Nguyễn Huy Hoàng dịch.