Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.
Taffeta sột soạt. Bóng xế trong một công viên bên sông Pripyat.
Cả nhóm đi dạo trên con đường hai bên mọc đầy hoa.
Mùi cây thuốc lá, hoa phlox, và cỏ mộc tê,
Sự im lặng lớn và mênh mông trống rỗng của vùng nước dâng.
Trong khi đó những người hầu mang đèn vào, dọn bàn cho bữa tối.
Và cửa sổ phòng ăn chiếu sáng những bụi thùa trên bãi cỏ.
Lela, Marishka, Sophineta! Lenia, Stenia, Isia, Lilka!
Có công bằng không khi tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với các cô
Bằng một ngôn ngữ không bị cải trang bởi phép xã giao
Thành không-hẳn-ngôn-ngữ và không bị hạ thấp thành chuyện trò bàn ăn
Mà chặt chẽ và chính xác như một suy nghĩ
Cố gắng bao lấy cuộc đời tội nghiệp của các sinh linh?
Tôi đi loanh quanh. Không còn là người. Trong trang phục đi săn.
Thăm những cánh rừng rậm và các ngôi nhà và trang viên.
Món xúp borsch lạnh được mang lên và tôi lơ đễnh
Với những câu hỏi rầy rà từ cuối thế kỷ của tôi,
Chủ yếu liên quan đến sự thật, nó đến từ đâu, nó ở đâu?
Mẹ ơi, con đang ăn thịt gà với salad dưa chuột.
Những người thân yêu của tôi, bị bắt đi, đằng sau ý chí và tội lỗi.
Nhận thức của tôi dày vò tôi cũng như sự im lặng.
Cả đời mình tôi đã thu thập những hình ảnh và ý tưởng,
Tôi đã học cách đi qua những lãnh thổ đã mất,
Nhưng cái khoảnh khắc giữa sinh ra và biến mất
Là quá nhiều, tôi biết, cho từ ngữ ít ỏi.
Những đàn vịt trời bay qua những vùng nước của Rzeczpospolita.
Sương rơi trên các phép tắc Ba Lan du nhập từ Warsaw và Vienna.
Tôi qua sông trên một con thuyền độc mộc đến bờ làng.
Chó sủa đón tôi ở đó và tiếng chuông của một nhà thờ Chính thống giáo.
Tôi muốn nói gì với các cô? Rằng tôi đã không có được cái tôi tìm
Để tập hợp tất cả chúng ta trần truồng trên đồng cỏ trần gian
Dưới ánh sáng bất tận của thời gian ngưng lại
Không cái hình hài giam hãm tôi như nó đã từng giam hãm các cô.
Thấy tương lai. Một nhà ngoại cảm. Trong đêm dịu dàng thương xót.
Khi dền mọc trên các lối đi của một khu vườn bị chặt
Và một sợi dây chuyền mảnh bằng vàng trên chiếc cổ trắng,
Cùng với ký ức về tất cả các cô, biến mất.
Czesław Miłosz, “Rustling Taffetas,” Unattainable Earth, trans. author and Robert Hass (Ecco Press, 1986). This poem also appeared in The New Yorker (July 15, 1985 Issue).
Copyright © 1986 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.