Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Các triết gia ơi, tôi buồn khi tôi nghĩ.
Các ông có vậy không?
Đúng lúc tôi chuẩn bị cắm đầu vào cái vật tự thân
Thì một cô bạn gái cũ đến để làm tôi xao nhãng.
“Nàng còn chẳng còn sống!” tôi hét lên với thiên đàng.
Ánh sáng mùa đông khiến tôi lạc lối.
Tôi thấy những chiếc giường trải ga xám giống nhau.
Tôi thấy đám đàn ông trông dữ tợn giữ một người đàn bà trần truồng
Phun nước lạnh vào người cô ta.
Đó là để xoa dịu thần kinh, hay đó là hình phạt?
Tôi tới thăm Bob bạn tôi người nói:
“Chúng ta chạm tới cái thật bằng cách vượt qua sự cám dỗ của hình ảnh.”
Tôi vui mừng khôn xiết, cho đến khi nhận ra
Sự kiêng cữ như thế tôi sẽ không bao giờ đạt được.
Tôi thấy mình đang nhìn ra cửa sổ.
Bố của Bob đang dắt chó đi dạo.
Ông xê đau đớn; con chó chờ đợi ông.
Chẳng có ai khác trong công viên,
Chỉ có những cái cây trơ trụi với vô số hình thù bi thảm
Để làm suy nghĩ khó khăn.
Charles Simic, “A Letter,” The Book of Gods and Devils (Houghton Mifflin Harcourt, 1990).
Copyright © 1990 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.