Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Một vài cặp đôi bước xuống vào bóng tối.
Tại nơi họ biến mất,
Những cái cây đang lắc lư như bão
Không tạo ra cả tiếng động nhỏ nhất.
Con tàu, cũng vậy, nằm im lìm trong ga.
Tôi nhớ có lần một người bạn kể tôi
Anh ta thức dậy trên một đoàn tàu dài
Bị bỏ hoang trên một bãi đường sắt.
Trong toa ăn bàn đã được dọn sẵn
Với những ly rượu và những đóa hoa tươi,
Và găng trắng của trăng trên một trong số đó.
Ở đây chẳng có gì ngoài đêm và bóng tối.
Trong toa trống, xa phía sau,
Tôi nghĩ mình có thể thấy một hành khách u ám
Giơ bàn tay trắng nhợt lên để vẫy tôi,
Hay để nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay
Mà tôi ngờ đã chết từ nhiều năm trước.
Charles Simic, “Late Train,” Walking the Black Cat (Houghton Mifflin Harcourt, 1996).
Copyright © 1996 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.