Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Chiếc xe thư đi dọc bờ biển
Mang theo một lá thư duy nhất.
Ở cuối một bến tàu dài
Con mòng biển chán thi thoảng nhấc chân lên
Rồi quên đặt xuống.
Có một sự hăm dọa trong không khí
Của những bi kịch đang thành hình.
Đêm qua mi nghĩ mi nghe thấy tiếng ti vi
Trong ngôi nhà bên cạnh.
Mi chắc chắn đó là một nỗi
Kinh hoàng mới mà họ đang đưa tin,
Nên mi đi ra ngoài tìm hiểu.
Chân trần, mặc độc quần đùi.
Đó chỉ là tiếng biển mệt mỏi
Sau rất nhiều kiếp sống
Giả vờ như đang vội đi đâu đó
Mà chẳng bao giờ đến đâu.
Sáng nay, cảm giác như là Chủ nhật.
Bầu trời đã làm phần của nó
Bằng cách chẳng đổ bóng xuống lối đi bộ lát ván
Hay dãy nhà nghỉ trống trải,
Ở giữa đó một nhà thờ nhỏ
Với một tá bia mộ xám nằm sin sít
Như thể chúng cũng lạnh rùng mình.
Charles Simic, “Late September,” The Voice at 3:00 A.M. (Houghton Mifflin Harcourt, 2006). This poem was first published in The New Yorker (September 16, 2002 Issue).
Copyright © 2006 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.