Joseph Brodsky sinh năm 1940 ở Leningrad và định cư ở Hoa Kỳ từ năm 1972 sau khi bị chính quyền Liên Xô trục xuất. Ông được trao giải phê bình của Hiệp hội Nhà Phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 1986 và giải Nobel văn chương năm 1987, sau đó được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1991 đến năm 1992. Ông qua đời ở New York City năm 1996.
Ta đã sống lâu bên nhau đến nỗi
mùng hai tháng Giêng lại rơi vào thứ Ba,
nhướng đôi lông mày ngạc nhiên hết đỗi,
giống như cần gạt nước trên xe, xua
nỗi buồn nào mơ hồ trên mặt,
và để lại không mây mù khoảng cách.
Ta đã sống lâu bên nhau đến mức
một khi rơi, tuyết rơi như bất tận;
và để em khỏi phải nhòe đôi mắt,
tôi lấy tay che lấy chúng và hẳn,
tuyết không tin sự che chở tay ấm,
vẫn lao vào như một đàn cánh bướm.
Mọi cái mới đã xa lạ đến mức
cái ôm chặt trong một giấc ngủ say
sẽ làm xấu hổ mọi phép phân tâm học;
và môi em, đã ngả xuống bờ vai,
với môi tôi, khi ta thổi tắt nến,
không cần nghĩ điều gì khác, chúng bện.
Ta đã sống lâu bên nhau đến nỗi
những khóm hồng trên tường giấy tả tơi
một lùm bạch dương đã vào thay đổi,
và ta có tiền, một chút, cả hai,
và ba mươi ngày trên mặt biển, như lưỡi,
hoàng hôn dọa đất Thổ bằng nắng chói.
Ta đã sống lâu bên nhau không sách,
không đồ đạc, trên một chiếc đi văng,
đến nỗi, khi nó chưa xuất hiện, tam giác
là hai cạnh của một góc vuông,
được dựng bởi một người quen, đứng thẳng
trên hai điểm tình yêu đã hợp nhất.
Ta đã sống lâu bên nhau đến mức
em và tôi, bằng bóng mình tạo ra
một cánh cửa đôi, mà em ngủ hay thức
cũng luôn đóng, và dường như hai ta
đã đi qua nó, đã đi thẳng qua nó
vào tương lai, vào trong màn đêm tối.
Joseph Brodsky, “Шесть лет спустя” (1968).
Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.