Mark Strand (1934–2014) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Rebekah Johnson Bobbitt năm 1992, giải thơ Bollingen năm 1993, giải Pulitzer cho thơ năm 1999, và giải Wallace Stevens năm 2004, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1990 đến năm 1991.
Họ sẽ nói đó là cảm giác hay tâm trạng, hay thế giới, hay âm thanh
Thế giới tạo ra vào những đêm mùa hè trong khi mọi người ngủ—
Cây cối ngập gió, cái gì như thế, cái gì không chính xác
Như thế. Nhưng đừng để mình bị lừa. Thế giới
Chỉ là một tấm gương trả lại hình ảnh của nó. Họ sẽ nói
Nó là về những cái cụ thể, biện hộ cho cái này cái kia,
Nhưng nó chỉ cố gắng là chính nó. Những đồi thấp, những suối xuân,
Những chiếc váy dài, cả đàn lyre và dulcimer cũng không có ý nghĩa gì,
Âm nhạc mà nó tạo ra phần lớn là của riêng nó. Cho đến giờ
Từ những gì nó có thể là, nó luôn luôn biến thành khao khát,
Trải mình ra vì ham muốn, ham muốn cái kết tận cùng của chính nó,
Hết từ này đến từ khác xóa đi thế giới và thay vào đó bỏ lại
Những dòng vô hình của tiếng gọi của nó: Ngoài kia, ngoài kia.
Mark Strand, “Itself Now,” The Continuous Life (Knopf, 1990). This poem was first published in The New Yorker (July 8, 1985 Issue).
Copyright © 1990 by Mark Strand | Nguyễn Huy Hoàng dịch.