Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Máy móc đã biến mất, và những người vận hành chúng cũng vậy.
Một chiếc ghế lưng cao đứng như một ngai vàng
Trong toàn bộ không gian trống trải.
Tôi ở trên sàn tìm tư thế thoải mái
Cho một đêm dài ngủ ít và suy nghĩ nhiều.
Một lồng chim trống treo trên một ống dẫn hơi nước.
Ở đó tôi cất một quả táo và một con dao gọt nhỏ.
Tôi trải báo xung quanh mình trên sàn
Để có thể nhảy vào tiếng sột soạt nhỏ nhất.
Nó như tiếng lạo xạo của một cây bút,
Sự im lặng của đêm viết trong cuốn nhật ký của nó.
Những con chuột đã đến thăm tôi
Là tôi thích nhất.
Chúng đứng trên hai chân
Như thể sắp đưa ra một yêu cầu lịch sự
Về một vấn đề hết sức quan trọng.
Nhiều điều kỳ lạ khác xảy ra.
Có lần một phụ nữ trần truồng trèo lên ghế
Để với lấy quả táo trong lồng.
Tôi ở trên sàn nhìn cô đi nhón gót,
Bàn tay cô chấp chới trong chiếc lồng như chim.
Những ngày khác, mặt trời dòm qua những ô cửa sổ đầy bụi
Để xem đã mấy giờ. Nhưng chẳng có đồng hồ,
Chỉ con dao trong lồng, loang loáng như một tấm gương,
Và chiếc ghế ở góc xa
Nơi ai đó đã từng ngồi quay mặt vào bức tường gạch.
Charles Simic, “Factory,” The Book of Gods and Devils (Houghton Mifflin Harcourt, 1990).
Copyright © 1990 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.