Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Ta buộc Lịch sử tội ham ăn;
Hạnh phúc tội biếng ăn!
Ôi Lịch sử, độc ác và huyền bí,
Mi đã đớp nước Nga như thể nó là
Một nồi đậu trắng nấu với chân giò,
Xúc xích, và sườn hun khói!
Ôi Hạnh phúc, mà từng giây khốn khổ
Rưng rưng vĩnh hằng!
Mi ngồi trước một đĩa bánh trứng vanilla
Mà chẳng buồn động vào nó!
Những thiên đường im lặng thì hờn dỗi!
Chúng bắt những bầu trời đẹp lúc hoàng hôn
Nhe răng và thỉnh thoảng ợ hơi
Đến khi ảnh cưới của bọn ta trượt khỏi tường.
Bếp đã đóng! đám bồi bàn hét.
Không còn món sên vườn nho bơ tỏi!
Không còn món lòng bò xào hành!
Chúng tôi chỉ còn mỗi nước mắt hạnh phúc!
Charles Simic, “An Address with Exclamation Points,” Walking the Black Cat (Houghton Mifflin Harcourt, 1996).
Copyright © 1996 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.