Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Nó dường như đúng là kiểu cuộc đời ta muốn.
Kem và dâu dại buổi sáng.
Ánh nắng trong mọi căn phòng.
Hai chúng ta đi bên biển trần truồng.
Song, có những buổi tối, chúng ta thấy mình
Chẳng biết rồi chuyện gì sẽ đến.
Như những diễn viên kịch bi trong một rạp hát cháy,
Lũ chim bay mòng mòng trên đầu chúng ta,
Những cây thông lặng yên một cách kỳ lạ,
Mỗi hòn đá chúng ta dẫm lên đổ máu chiều tà.
Chúng ta đã về sân hiên nhấm nháp rượu.
Sao luôn luôn cái gợi ý về một cái kết không có hậu này?
Những đám mây hình thù gần giống người
Tụ ở chân trời, còn đâu vẫn đáng yêu
Với không khí ôn hòa và biển cả bất động.
Đêm ập xuống chúng ta, một đêm không sao.
Em thắp nến, trần truồng cầm nó vào
Trong phòng ngủ và thổi nó đi mau chóng.
Hàng thông đen và cỏ vẫn lặng yên một cách kỳ lạ.
Charles Simic, “Clouds Gathering,” Hotel Insomnia (Houghton Mifflin Harcourt, 1992).
Copyright © 1992 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.