Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Nó để cả thế giới biết
Mình nghĩ gì về trò của chủ.
Mọi người ném đá nó,
Nhưng nó cứ sủa.
Sự bơ phờ của một ngày nóng nực
Trải rộng khắp biển và trời.
Thậm chí không một con mòng biển
Để kỷ niệm sự kiện.
Cuối cùng, nó bỏ cuộc và đi
Đánh hơi quanh mấy bụi cây,
Biến mất một lúc,
Rồi xuất hiện ở một chỗ khác,
Vui vẻ vẫy đuôi trong lúc đi
Dọc bãi biển dài, đầy cát,
Thi thoảng dừng lại tè
Và ngó lên trời thêm một phát.
Charles Simic, “Icarus’s Dog,” New and Selected Poems, 1962-2012 (Houghton Mifflin Harcourt, 2013).
Copyright © 2012 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.