Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Những kẻ nhồi xúc xích của Lịch sử,
Cái loại đẫm máu,
Các người tất thảy đến từ một ngôi làng
Mà nhà thơ duy nhất
Là con chó sủa trăng.
*
Hỡi Vua Oedipus, hỡi Hamlet,
Rụng như ruồi
Trong nồi xúp bắp cải,
Ích chi mà đập đập nắm tay,
Hay thè lưỡi ra ngoài.
*
Nhện mặt Chúa trên tường
Bị những cái bóng chiều che khuất,
Ta trải qua tuổi thơ trên một cây thập giá
Trong sân đầy cỏ dại,
Bướm trắng, và đàn gà trắng.
Charles Simic, “Folk Songs,” Hotel Insomnia (Houghton Mifflin Harcourt, 1992).
Copyright © 1992 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.