Li-Young Lee (1957–) là nhà thơ người Mỹ gốc Trung Quốc. Là chắt ngoại của Viên Thế Khải và con trai một bác sĩ riêng của Mao Trạch Đông, ông sinh ra ở Jakarta, nơi cha mẹ ông sống lưu vong trước khi định cư ở Hoa Kỳ. Ông được trao giải Whiting cho thơ năm 1988, giải thơ Lamont năm 1990, giải văn chương Lannan năm 1995, và giải William Carlos Williams năm 2002.
Khi chiếc đồng hồ đại ở ga tàu dừng lại,
những chiếc lá cứ rơi,
những chuyến tàu cứ chạy,
tóc mẹ tôi cứ dài ra và đen hơn,
và thân cha tôi cứ đầy lên với thời gian.
Tôi không nhìn thấy năm trên tờ lịch nhà ga.
Chúng tôi ngủ dưới những kim đồng hồ đã chết
đến sáng, khi một người vác thang đi vào.
Ông trèo lên mặt đồng hồ và mở nó bằng chìa.
Không ai ngoài ông biết ông đã nhìn thấy gì.
Dưới ông, những gương mặt trần tiếp tục đi qua
tới tất cả các điểm la bàn.
Người ta tiếp tục đi qua biên giới,
mua vé trong một múi giờ và đặt chân đến một múi giờ khác.
Đi qua các ngưỡng: ngủ đến dậy và trở lại,
phòng chờ đến con tàu đang đi và trở lại,
vùng chiến sự đến vùng an toàn và trở lại.
Đi qua giữa được và mất:
học những từ mới cho thế giới và những thứ trong đó.
Quên những từ cũ cho trái tim và những điều trong đó.
Và gom nhặt những từ trong một ngôn ngữ khác
cho ba màu cơ bản:
ở, đi, và về.
Và chỉ có người đàn ông trên thang
là hiểu những gì ông thấy đằng sau cái mặt
không cười cũng không chau mày.
Và thân cha tôi cứ đầy lên cái chết
đến khi nó đạt tới điểm khắc cao nhất
của mắt ông và tràn vào mắt tôi.
Và tóc mẹ tôi cứ thế dài ra
không bao giờ chạm đất.
Li-Young Lee, “Big Clock,” Poets.org (December 8, 2021). This poem was included in The Best American Poetry 2022.
Copyright © 2021 by Li-Young Lee | Nguyễn Huy Hoàng dịch.