Paul Celan (1920–1970) là nhà thơ, dịch giả người Rumani. Viết chủ yếu bằng tiếng Đức, ông trở thành một trong những nhà thơ lớn nhất thời hậu Thế chiến thứ II của ngôn ngữ này.
Tóc người không lilac, mặt người bằng kính gương.
Từ mắt đến mắt mây trôi, như Sodom đến Babel:
như tán lá nó xé vụn tòa tháp và nổi xung quanh bụi lưu huỳnh.
Rồi chớp lóe bên miệng người – hẻm núi với những dấu tích của cây vĩ cầm.
Với hàm răng tuyết ai đó dẫn dắt cây vĩ: Ôi cây sậy nghe đẹp hơn!
Người yêu dấu ơi, người cũng là sậy và tất cả chúng tôi là mưa;
thân người là rượu vô song, và chúng tôi nâng cốc lên mười;
một con thuyền trong ngũ cốc của tim người, chúng tôi chèo nó về phía đêm;
một bình xanh nhỏ, rất khẽ người nhảy qua chúng tôi, và chúng tôi ngủ…
Trước lều một trăm binh lính kéo đến, và chúng tôi uống đưa người đến mộ.
Giờ đồng Thaler cứng của mơ vang lên trên những viên gạch của thế giới.
Bucharest, 1945/1946
Paul Celan, “Marianne,” Mohn und Gedächtnis (Deutsche Verlags-Anstalt, 1952).
Copyright © 1952 by Paul Celan | Nguyễn Huy Hoàng dịch.