Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Những khoảnh khắc phước lành
mà làm như
Chúng sẽ ở với ta mãi mãi—
Chẳng mấy mà biến sạch,
không một lời tạm biệt.
Vội gì thế?
Tôi nghe thấy mình lẩm bẩm.
Mi có quyền
giữ im lặng,
Đêm nói với tôi
khi tôi ngồi trên giường
Ủ mưu
cách giữ cái kẻ bị bắt
Tiếp theo trong đầu.
Tôi bỗng nhớ một cửa sổ mở toang
một ngày hè
Ra quang cảnh rộng lớn của vịnh
và một đám mây giữa lớp lớp xanh
Nhợt như màu con ngựa
mà Tử thần thích cưỡi.
Tán chuyện tí, thì lúc nào cũng vui,
đám mây đơn độc ấy
Nói với tôi
khi nó trôi ra biển,
Về phía một con tàu
trên đường chân trời,
Đã chuẩn bị
lên đường
Và sắp sửa biến mất
khỏi tầm mắt,
Trên đường đến một bến cảng
và một xứ sở
Không tên.
Một con tàu ma,
Nhất định thế,
nhưng vẫn là của tôi.
Charles Simic, “Ghost Ship,” Come Closer and Listen (Ecco Press, 2019). This poem was first published in The New York Review of Books (August 16, 2018 Issue).
Copyright © 2019 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.