Rainer Maria Rilke là một trong những nhà thơ vĩ đại nhất viết bằng tiếng Đức của thế kỷ 20. Sinh năm 1875 ở Praha, ông xuất bản tập thơ đầu, Leben und Lieder, năm 1894. Phần lớn cuộc đời ông sống chu du ở các nước châu Âu, với Paris là nơi hoạt động chính trước khi ông phải ở lại Munich khi Thế chiến I nổ ra. Năm 1919 ông đến Thụy Sĩ, hoàn thành hai tác phẩm cuối, Die Sonette an Orpheus (1922) và Duineser Elegien (1923), trước khi qua đời vì bệnh máu trắng năm 1926.
Buổi sáng sau cái đêm đã trôi qua
đầy kinh hãi với la hét, bất ổn, náo động, –
biển một lần nữa mở ra và gầm thét.
Và khi tiếng thét từ từ khép lại
và từ bình minh và ánh sáng nhạt của bầu trời
rơi xuống vực thẳm của đàn cá lặng câm –:
biển đã hạ sinh.
Từ ánh nắng đầu tiên bọt tóc lấp lánh
trên mu sóng rộng, trên bờ mép
cô gái đứng dậy, trắng bệch, bối rối và ướt.
Như một chiếc lá xanh non lay động,
duỗi mình và chầm chậm mở ra cái cuộn lại,
thân nàng mở ra vào sự tươi mát
và vào gió sớm nguyên sơ.
Hai đầu gối đưa lên sáng như trăng
và lặn vào các rìa mây của đùi;
cái bóng thon thả của cẳng chân thu lại,
bàn chân căng ra và trở nên sáng rạng,
và các khớp sống dậy như cổ họng
của những kẻ uống rượu.
Và trong cốc của khung chậu cái bụng nằm
như trái non trong tay trẻ thơ.
Trong chén hẹp của rốn là
tất cả bóng tối của cuộc đời tươi sáng.
Bên dưới đó khẽ nổi lên một cơn sóng nhỏ
và liên tục đánh xuống bẹn,
nơi thi thoảng có một gợn yên tĩnh.
Nhưng trong suốt và vẫn chưa có bóng,
như một hàng bạch dương tháng Tư,
ấm, trống, lộ thiên, nằm cái hĩm.
Giờ, hai cán cân linh động của đôi vai
đã thăng bằng trên thân hình đứng thẳng,
nhô lên từ khung chậu như một đài phun nước
và ngần ngừ đổ xuống trong hai cánh tay dài
và nhanh hơn trong muôn dòng thác tóc.
Rồi rất chậm khuôn mặt đi qua:
từ bóng tối rút ngắn của triền nghiêng
ra sự nhướng lên, ngang và sáng rõ.
Và đằng sau đó, cằm thình lình khép lại.
Giờ, với cần cổ rướn ra như một tia sáng,
và như cuống hoa trong đó nhựa dâng,
hai cánh tay cũng duỗi ra như cổ
của những con thiên nga, khi chúng tìm bờ.
Rồi hơi thở đầu tiên bước vào bình minh tối
của cơ thể này như một làn gió sớm.
Trong cành nhánh mềm của cái cây ven
một tiếng thì thầm nổi lên, và máu bắt đầu
rần rần trong những chốn sâu của nó.
Và cơn gió này mạnh lên: giờ nó đã ném mình
với tất cả hơi thở vào bầu ngực mới
và lấp đầy nó và ép chặt vào nó, –
như những cánh buồm căng sự xa xôi,
đẩy cô gái nhẹ bâng đến bãi biển.
Nữ thần đã hạ giới như thế.
Đằng sau nàng,
khi nàng rảo bước qua những bờ cát non,
cả buổi sáng hoa và những thân cây
vươn mình, ấm, bối rối,
như thể từ một cái ôm. Và nàng đi và chạy.
Nhưng buổi trưa, vào giờ nặng nề nhất,
biển một lần nữa dậy lên và quẳng
một con cá heo vào cùng chỗ đó.
Chết, đỏ và mở.
Rainer Maria Rilke, “Geburt der Venus,” Neue Gedichte (Insel-Verlag, 1907).
This poem is in the public domain | Nguyễn Huy Hoàng dịch.