Friedrich Hölderlin (1770–1843) là nhà thơ người Đức.
Hồi còn nhỏ
Một vị thần thường cứu tôi
Khỏi những tiếng la hét và đòn roi của con người,
Và an toàn tôi sẽ chơi
Với những bông hoa vườn
Và những làn gió của bầu trời
Chơi với tôi.
Và giống như người làm vui
Trái tim cây cỏ
Khi chúng vươn tới người
Đôi tay yếu ớt,
Người cũng làm trái tim tôi hạnh phúc,
Cha Helios! và như Endymion,
Tôi cũng là người dấu yêu của nàng,
Luna Thiêng!
Ôi tất cả những vị thần
Trung thành, tốt bụng!
Giá người biết
Tâm hồn tôi đã yêu người ra sao!
Đúng ngày ấy tôi vẫn chưa
Gọi người bằng tên, cũng như người
Chưa từng gọi tên tôi, như người ta gọi tên nhau
Như thể họ biết nhau.
Nhưng tôi biết người rõ
Hơn tôi từng biết con người,
Tôi hiểu sự tĩnh lặng của Aether
Tôi không hiểu lời nào của họ.
Bản giao hưởng của vườn cây rì rào
Nuôi nấng tôi
Và tôi đã học cách yêu
Giữa các loài hoa.
Tôi lớn lên trong vòng tay của các vị thần.
Friedrich Hölderlin, “Da ich ein Knabe war” (1798).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.