Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Một bữa tiệc trong thời đại dịch—
Cảm giác nó là như thế,
Gà và cơm,
Xúc xích và tôm trên bàn.
Đoàn vũ hội của những gương mặt đỏ ửng, mơ màng,
Dưới bóng cây già, đại thụ,
Trong cái nóng của buổi chiều,
Khi lũ ruồi trở nên ì ạch,
Đầu bắt đầu quay cuồng vì rượu,
Đàn bà phơi ngực,
Đàn ông cởi trần.
Mọi người bỗng thật xinh đẹp:
Kể cả cô gái nằm dưới đất với những con chó,
Cười sằng sặc,
Và mũi bắt đầu chảy máu.
Charles Simic, “Country Lunch,” Hotel Insomnia (Houghton Mifflin Harcourt, 1992). This poem was first published in The New Yorker (July 30, 1990 Issue).
Copyright © 1992 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.