Zbigniew Herbert (1924–1998) là nhà thơ người Ba Lan. Ông được trao nhiều giải thưởng văn học, trong đó có giải nhà nước Áo cho văn chương châu Âu năm 1965, giải Herder năm 1973, và giải Jerusalem năm 1991. Ngoài thơ, ông cũng viết tiểu luận, một số vở kịch, và văn xuôi.
Đó là năm hăm mươi
hoặc có lẽ hăm mốt
những người di dân Nga
đến với chúng ta
những người tóc vàng rất cao
đôi mắt mơ màng
và phụ nữ như một giấc mơ
khi họ đi qua quảng trường chợ
chúng ta thường nói – đàn chim di cư
họ thường dự những buổi dạ hội linh đình
mọi người thì thầm – kìa những viên ngọc trai
nhưng khi ánh đèn khiêu vũ đã tắt
người ta bị bỏ lại bơ vơ
những tờ báo xám vẫn tiếp tục im lặng
chỉ trò đánh bài một mình là tỏ ra thương hại
những cây ghi ta ngoài cửa sổ ngừng chơi
ngay cả mắt đen cũng nhợt
buổi tối chiếc ấm samovar có còi
sẽ đưa họ về những nhà ga xe lửa gia đình
vài năm sau
chỉ ba người họ là còn được nhắc tới
một người hóa điên
một tự treo cổ
và cái ả bọn đàn ông từng ghé
phần còn lại sống những nơi hẻo lánh
và dần dần biến thành cát bụi
Kể ngụ ngôn này là Nicholas
người hiểu được những tất yếu của lịch sử
để làm khiếp sợ tức là thuyết phục tôi
Zbigniew Herbert, “Parable of the Russian Émigrés,” Selected Poems, trans. Czesław Miłosz and Peter Dale Scott (Penguin, 1968).
Copyright © 1957 by Zbigniew Herbert | Nguyễn Huy Hoàng dịch.