Paul Celan (1920–1970) là nhà thơ, dịch giả người Rumani. Viết chủ yếu bằng tiếng Đức, ông trở thành một trong những nhà thơ lớn nhất thời hậu Thế chiến thứ II của ngôn ngữ này.
Tuyết đang rơi rồi, mẹ ơi, tuyết ở Ukraina:
Từ một ngàn hạt sầu vòng hoa của Đấng Cứu thế.
Không giọt nước mắt nào của con sẽ đến được với mẹ.
Từ những ra dấu trước kia chỉ có một câm lặng, tự hào…
Chúng tôi sắp chết rồi: sao không ngủ, những trại?
Cơn gió này cũng đi quanh như một kẻ bị xua…
Là họ đó ư, những kẻ đóng băng trong xỉ –
Tay là chân nến và trái tim là những lá cờ?
Con vẫn thế trong những bóng tối mà thôi:
Cái dịu dàng có cứu chuộc, có phơi bày cái sắc?
Giữa những vì sao của con chỉ có những sợi dây
Của một cây đàn hạc quá ồn bị xé nát…
Đôi khi có một giờ hoa hồng treo trên nó.
Tắt ngúm. Một giờ. Luôn luôn thế, một giờ…
Sẽ là gì: sự trưởng thành hay vết thương, hả mẹ –
Nếu con cũng chìm vào những đụn tuyết của Ukraina?
Paul Celan, “Winter,” Gedichte: 1938-1944 (Suhrkamp, 1986).
Copyright © 1943 by Paul Celan | Nguyễn Huy Hoàng dịch.