W. H. Auden sinh năm 1907 ở York và theo học Văn học Anh tại Christ Church, Đại học Oxford, nơi ông kết bạn với các nhà thơ Cecil Day-Lewis, Louis MacNeice, và Stephen Spender. Ông đến Mỹ năm 1939 và trở thành công dân Hoa Kỳ năm 1946. Auden được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1948, giải Bollingen năm 1953, và giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1956, và từ năm 1956 đến năm 1961 là Giáo sư về Thơ tại Đại học Oxford. Ông qua đời ở Vienna năm 1973.
Tiếng ồn của công việc đã dịu,
một ngày nữa đã ngả về tây
và bóng tối bao trùm đã đến.
Yên bình! Yên bình! Bỏ nhọc nhằn
khỏi chân dung của mi và nghỉ.
Những tất bật hằng ngày đã xong,
mi đã đem rác ra ngoài đổ,
trả lời vài bức thư mệt mỏi
và thanh toán gấp một hóa đơn,
tất cả frettolosamente.
Giờ mi có giấy phép để nằm,
trần truồng, cuộn như một con tôm,
duỗi trên giường, và tận hưởng
cái bầu vi khí hậu ấm cúng:
Hát, Big Baby, hát lullay.
Những người Hy Lạp cổ đã lầm:
Narcissus là một lão già,
được thời gian thuần hóa, giải phóng
khỏi ham muốn các cơ thể khác,
duy lý và được hòa giải.
Suốt nhiều năm mi ghen tị với
người rậm lông, kiểu người đàn ông.
Không nữa: bây giờ mi vuốt ve
cái da thịt gần như nữ tính
của mi với hân hoan mãn nguyện,
tưởng tượng rằng bản thân mi
thì không tội lỗi và đủ đầy,
ấm trong cái tổ của chính mình,
Madonna và Bambino:
Hát, Big Baby, hát lullay.
Hãy để những ý nghĩ cuối là
những lời tạ ơn: ca ngợi cha mẹ
người cho mi một Siêu ngã vững chãi
đã cứu mi khỏi nhiều phiền toái,
đếm bạn bè và quý tất cả,
rồi trả đúng sự ghi nhận cho
thời đại của mi, cho được sinh ra
lúc mi sinh ra. Thời niên thiếu
mi đã được phép gặp
những cỗ máy cổ xưa đẹp đẽ,
sẽ sớm bị trục xuất khỏi trái đất,
đầu máy hơi, những động cơ dầm
và những bánh xe nước đổ xuôi.
Phải, mi đã may mắn, tình yêu:
Hát, Big Baby, hát lullay.
Giờ, cho sự lãng quên: hãy để
cái tâm trí bụng tiếp quản
bên dưới cơ hoành, lãnh địa của
những Người Mẹ, họ người gác
những cánh Cổng Thiêng, mà không
có những cảnh báo không lời của họ
cái tôi đang hình thành lời sẽ sớm
trở thành một kẻ bạo quyền
độc ác, dâm dục, mất khả năng
yêu, khinh người, và ham địa vị.
Nếu những giấc mơ ám ảnh mi
thì đừng để ý, bởi tất cả, ngọt
cũng như hãi, là những câu đùa thãi,
quá tầm phào để phải bận tâm.
Ngủ, Big Baby, ngủ cho tròn.
W. H. Auden, “A Lullaby,” Thank You, Fog (Random House, 1974). This poem was first published in The New Yorker (August 6, 1973 Issue).
Copyright © 1972 by W. H. Auden | Nguyễn Huy Hoàng dịch.