Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Than ôi, lòng tôi cháy mà người ta không tin.
—Petrarch
Tôi đã yêu ba Laura khác nhau,
Không lúc này thì lúc khác,
Họ cười nhạo tất cả những gì tôi nói,
Trong khi tôi rơi nước mắt trong bí mật.
Ngay cả trong nhà thờ cầu nguyện, họ cũng cười
Khi chợt nhớ đến tôi,
Ngay cả trong vòng tay người khác
Họ cũng giấu điệu cười toe của họ,
Hoặc đấy là tôi tưởng tượng, vì tôi không bao giờ
Đặt mắt lên họ một lần nào nữa.
Đó là một thành phố mênh mông nơi người ta dễ dàng
Lạc như họ hẳn đã lạc.
Petrarch, ông chỉ yêu duy nhất một Laura
Và đã viết hàng trăm bài thơ cho cô ấy.
Tôi yêu ba, nhưng chỉ viết một
Và còn chẳng phải một bài thơ hay.
Charles Simic, “The Many Lauras,” Come Closer and Listen (Ecco Press, 2019).
Copyright © 2019 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.