Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Trời âm u tận thế có thể đã gần.
Tôi tin là nó sẽ mưa.
Lũ chim trong công viên im lặng.
Chẳng có gì là cái mà chúng ta tưởng,
Chúng ta cũng thế.
Có một cái cây trên phố lớn ơi là lớn
Chúng ta có thể giấu mình trong lá.
Cũng chẳng cần quần áo nữa.
Em thấy mình già như một con gián, em nói.
Trong đầu tôi, tôi là hành khách trên một con tàu ma.
Ngay cả tiếng thở dài cũng không có ngoài kia.
Nếu một đứa bé bị bỏ rơi ở bậc thềm nhà
Thì hẳn là nó đang ngủ.
Mọi thứ chao đảo trên bờ vực của mọi thứ
Với một nụ cười lịch sự.
Đó là bởi có những thứ trên thế giới
Chẳng thể làm gì được, em nói.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy quả cam máu
Lăn khỏi bàn và rơi cái bộp
Nằm bửa ra dưới đất.
Charles Simic, “Blood Orange,” Walking the Black Cat (Houghton Mifflin Harcourt, 1996).
Copyright © 1996 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.