Paul Celan (1920–1970) là nhà thơ, dịch giả người Rumani. Viết chủ yếu bằng tiếng Đức, ông trở thành một trong những nhà thơ lớn nhất thời hậu Thế chiến thứ II của ngôn ngữ này.
cho Nani và Klaus Demus
Họ thu hoạch thứ rượu của mắt họ,
họ ép mọi cái khóc, cả cái này:
như thế muốn đêm,
đêm mà họ tựa vào, bức tường,
như thế yêu cầu hòn đá,
hòn đá mà trên nó cây gậy chống của họ nói
vào sự im lặng của câu trả lời –
cây gậy chống của họ mà chỉ một lần,
chỉ một lần vào mùa thu,
khi năm phình về cái chết, như một chùm nho,
chỉ một lần nói qua sự câm, xuống
cái trục của ý nghĩ.
Họ thu hoạch, họ ép rượu,
họ nén thời gian như con mắt của họ,
họ cất hầm những cái rỉ, cái khóc,
trong ngôi mộ mặt trời họ chuẩn bị
bằng đôi tay đêm hóa cứng:
để một cái miệng có thể khát nó, sau này –
một cái miệng-muộn, giống của họ:
vẹo về phía sự mù và liệt –
một cái miệng mà thứ uống nổi bọt lên từ sâu, trong khi
bầu trời hạ giáng xuống biển sáp,
để tỏa sáng từ xa như một gốc nến
khi cuối cùng môi ẩm.
Paul Celan, “Die Winzer,” Von Schwelle zu Schwelle (Deutsche Verlags-Anstalt, 1955).
Copyright © 1953 by Paul Celan | Nguyễn Huy Hoàng dịch.