Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Chúng mình chơi đánh trận trong cuộc chiến,
Margaret. Những chú lính đồ chơi thì cần kíp,
Loại làm bằng đất sét.
Những chú lính chì họ đã nung thành đạn, anh nghĩ.
Em làm gì đã thấy cái gì đẹp
Như các trung đoàn đất sét kia! Anh thường nằm hàng giờ
Dưới sàn nhà nhìn chằm chằm mắt họ.
Anh nhớ họ cũng nhìn lại anh trong sự băn khoăn.
Họ phải thấy kỳ lạ lắm nhỉ
Đứng nghiêm, cứng đờ
Trước một sinh vật to đùng, chẳng hiểu
Với bộ ria sữa.
Rồi thì cũng đến lúc họ vỡ, hoặc là anh cố tình đập ra.
Chân tay họ có dây thép bên trong,
Có dây trong ngực, nhưng chẳng có gì trong đầu!
Margaret, anh đảm bảo chắc chắn.
Chẳng có gì trong đầu hết cả…
Chỉ một cánh tay, họa hoằn, một cánh tay sĩ quan
Giơ thanh gươm từ một vết nứt
Trên sàn bếp của người bà điếc của anh.
Charles Simic, “The Big War,” The Book of Gods and Devils (Houghton Mifflin Harcourt, 1990).
Copyright © 1990 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.