Paul Celan (1920–1970) là nhà thơ, dịch giả người Rumani. Viết chủ yếu bằng tiếng Đức, ông trở thành một trong những nhà thơ lớn nhất thời hậu Thế chiến thứ II của ngôn ngữ này.
Những giọng, vạch
vào sắc xanh của mặt nước.
Khi con bói cá lặn,
giây rít:
Điều đã đứng bên mi
trên mỗi bờ,
nó bước
xén vào một hình ảnh khác.
*
Những giọng từ đường tầm ma:
Hãy đến trên đôi tay với chúng ta.
Bất cứ ai cô đơn với ngọn đèn
thì chỉ có bàn tay để đọc.
*
Những giọng, ven-đêm, những dây
mi treo chiếc chuông.
Hãy uốn vòm, thế giới:
Khi vỏ sò của người chết bơi đến
nó sẽ muốn ngân.
*
Những giọng, từ đó tim mi
thu vào trái tim của mẹ.
Những giọng từ cây giá treo cổ,
nơi gỗ muộn và gỗ sớm đổi
và hoán đổi những vòng.
*
Những giọng, họng, trong tàn dư,
nơi bất tận cũng đào:
dòng rỉ
(tim-) nhớt.
Con trai, hạ ở đây những thuyền
mà ta đã lái:
Khi giữa thuyền cơn gió nổi lên,
những dấu ngoặc sẽ khép.
*
Giọng Jacob:
Những lệ.
Những lệ trên con mắt anh em.
Một bám vào, lớn lên.
Chúng ta sống trong đó.
Thở đi, để
nó lỏng ra.
*
Những giọng ở bên trong rương:
Chỉ
những cái miệng
là được cứu. Các ngươi
những kẻ chìm, hãy nghe
cả chúng ta.
*
Không
giọng – một
giọng-muộn, xa lạ với giờ, quà
cho những ý nghĩ mi, ở đây, rốt cuộc
được đánh thức đến: một
lá noãn, cỡ mắt, vạch
sâu; nó
rỉ nhựa, sẽ không
thành sẹo.
Paul Celan, “Stimmen,” Sprachgitter (S. Fischer Verlag, 1959).
Copyright © 1958 by Paul Celan | Nguyễn Huy Hoàng dịch.